Thị hiếu tầm thường Cái lý thú của nước Nam ta nhỏ mọn lắm. Kia cái đồng hồ từ tám mươi
đời thì quấn vải tây điều, kết quả găng. Nọ núi non bộ khéo chắp tỉ mỉ
trong trồng cây uốn con phượng. Cầu quán con con, thuyền bé lý tí. Câu
đối về tranh hết tứ thời phong cảnh lại đến thiên lý giang sơn (1).
Thi họa nhỏ nhen, thi chẳng ra thi, họa chẳng ra họa. Giang sơn treo
cửa sổ, sơn thủy để đầu giương. Hoành phi câu đối thì chữ nghĩa đẹp phẩy
mác hơn đẹp ý tình (2). Đồ chạm đồ cẩn thì tỷ mỳ con dơi già
quả mướp non, người ngoại quốc mua cho cũng là thương công hơn trọng
khéo. Ghế giường bàn tủ dáng dấp nặng nề. Nói tóm lại thì người Nam mình
chưa cái gì là cái khéo. Mà càng bắt chước Tây bắt chước Tàu bao nhiêu
càng xấu bấy nhiêu. Người mỗi ngày một hay, vi xảo (3) là thông ngôn ông
tạo hoá. Ta mỗi ngày một đổ (4), vi xảo là cơn hứng chí điên
cuồng. Học chẳng phải mà bắt chước cũng chẳng phải. Xảo nghệ muốn noi
theo ngoại quốc, là phải noi lý tưởng (5) chớ không nên bất chước phù hoa. Kẻo mà khéo thêm ra chẳng thấy đâu, lại đang nghề nguyên (1) cảnh sắc bốn mùa và núi sông. ngàn dặm, các mô-tlp đã trớ thành sáo mòn. Thời gian phí phạm Trong tiếng ta có một lời mà người ta hay dùng là cơm vua ngày trời, tỏ ra ý ăn hết chừng nào thì ăn, làm được chừng nào thì làm, không bị hạn chế và thôi thúc chi hết. Lại có thành ngữ "làm việc quan" là làm việc rồi (1)… Phải, phàm kẻ làm việc quan không bị hạn chế thôi thúc thì tội gì làm đúng đắn làm kịp thời vụ làm chi! Bởi vậy cho nên ngày xưa chúng ta không có đồng hồ. Chẳng những vì khoa học không ưa nên không làm được đồng hồ, mà chính vì cái quan niệm “cơm vua ngày trời” và “làm việc quan" ấy nó choán sẵn trong đầu rồi, không có sự cần nên không làm đồng hồ được. Có người đeo cái đồng hồ không chạy, máy ở trong đã hư hết, nhưng vì nó đẹp nên cũng đeo cho có với người ta. Ta chưa nhìn rõ cái giá trị thật của thời gian là thế nào. (1) làm qua loa cho xong. “Rồi" ở đây như chữ “rồi” trong “ăn không ngồi rồi”. Nguồn:
Thể thao Văn hóa |