NỖI ĐAU VÔ THƯỜNG Đường nào em đi cố quên giấc mộng xuân thì
Đường nào em đi ru đời anh thành gã tình si
Giọt tình thơm môi em mang về trao nguời tình sau
Anh nghiêng mình muôn cõi buồn vẫy chào
Mùa thay lá chìm trong nỗi đau
Đoạn đường em đi có khi chỉ là ảo vọng
Tình đời rêu phong trao về em tình cũng bằng không
Còn gì không em khi môi cười chớm nhạt màu son
Còn đâu nữa mắt nai xoe tròn
Anh sẽ hoài tìm trong màu nhớ
Vì cuộc tình mới với em là tất cả
Và cuộc tình lỡ trong anh là xót xa
Chỉ một người đi sẽ mãi không trở lại
tiễn đưa cuộc tình về miền dĩ vãng
Người là mật đắng những đêm dài tan vỡ
Tìm lại lần nữa có chăng trong niềm mơ
Còn lại trong anh riêng nỗi đau vô thường
Ngày buồn thấm sâu khi ta rời nhau
Ngỡ như mùa đông vẫn còn vây kín mãi bên đời
Từng chiều rơi, nghe như cõi lòng mình tê tái ngỡ như đời còn gọi tên nhau.
Ngày đó khi một lần tiếng hát đưa em vào vùng trời lấp lánh bằng những cánh sao trời đầy đôi mắt ướt trìu mến.
Anh, anh xa dần ngàn đời hoang vắng em đi về buồn vương kẽ tóc, bước chân này còn trọn kiếp hoang vu.
Một mình đi, lang thang trong mùa đông rét mướt, nghe bơ vơ hồn mình lạc loài. Buồn dậy lên, trên dung nhan gầy xanh của tuổi, trên tháng ngày hằn vết đời mình.
Trời mùa đông hong khô đi niềm tin sỏi đá, trên đôi tay ngày mình còn gì. Và cuộc sống trôi đi vô tình mang tất cả cuộc đời này của người hay tôi.
MỐI TÌNH ĐẦU Ngày xưa, tôi thầm yêu một nàng thiếu nữ. Tóc em dài như gió mùa thu. Ngày xưa, khi hoa sữa thơ
Theo năm tháng em lớn từng ngày.
Những kỷ niệm không bao giờ phai.
Và khi tuổi 15 em trở thành thiếu nữ,
Mối tình đầu mang hương sắc mùa thu.
Mùa thu, khi hoa sữa tan ven mặt hồ.
Khi tôi đã biết yêu lần đầu,
Tôi đã nói yêu em trọn đời.
Không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ,
Như hoa ven mặt hồ tàn theo gió mùa thu.
Tôi đi xa thủ đô nhớ về người thiếu nữ.
Tôi thêm yêu quê mình,
Yêu những đêm thanh bình.
Hoa sữa thơm ven hồ,
Nhắc lại chuyện ngày xưa
BÀI KHÔNG TÊN CUỐI CÙNG Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?
Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ
Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.
Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si
Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em
Một lời chào, một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng
BÀI KHÔNG TÊN CUỐI CÙNG TIẾP NỐI Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày gặp lại em, hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi trường, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu, mình ở đây bạc mái đầu
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt, có làm phai úa nét môi đẹp ngày nào?
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình đã thành đôi lứa, chắc gì ta đã, thoát ra đời khổ đau.
Nếu không còn gặp lại nữa giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện, đuợc bình yên đuợc bình yên về cuối đời
(coppy&edit): Mai xa rồi người có nhớ tôi không?
Im lặng quá một quãng trời chia cắt
Lệ nhoà đi sao làm cay khóe mắt
Hỏi cuộc đời còn có kiếp sau không? | Hạnh phúc quá đã vào thu rồi nhỉ Cuối sân trường bàng khép lá lặng im Tà áo trắng bay ngang qua kỉ niệm Để chơi vơi rồi lại một ánh nhìn Ô cửa sổ mở tròn như đôi mắt Ướt long lanh trong suốt một nỗi buồn Cô bé hay cười bây giờ đã lớn Đến tán lá bàng cũng phải nhớ thương Cậu bạn học nghịch ngợm ngồi bàn cuối Hay giật tóc dài mắt ướt bàn trên Hình như chợt bâng khuâng khi thu đến Mắt ướt hôm nay trông thật là buồn Hoa đã nở ngày một thêm nhiều nhỉ Và heo may thổi nhẹ áng mây trời “Mắt ướt này, nhớ mặc thêm áo khoác” Cậu bạn thoáng cười. Sân trường lá bàng rơi. __________________________________
Thu như thế, làm sao không thể nuối tiếc? Ai đâu trở lại mùa thu trước Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? (Chế Lan Viên) __________________________________
Ngày mai xa con đường mùa hạ Cơn mưa nghiêng
qua những nỗi buồn Tháng Năm dắt em về lối ấy Phượng hồng ơi, thắp
mãi yêu thương... CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG Em thấy không tất cả đã qua rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím và mát lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Con ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu , muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm rụng xuống trái bàng êm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim anh nhớ về với mẹ
Ôi nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Em có nhớ trường nhớ lớp nhớ tên anh
Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại 7 chú lùn rất quấy
Mười chú nhìn xem trong lớp ấy
Ôi những trận cười trong nắng gió lao xao
Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Tất cả cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết rồi cái thời những bím tóc trắng ngủ quên
Thôi đã hết rồi cái thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy nhành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Anh đã yêu em, em đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chia tay vẫy mẫi
Anh nhớ quá mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên. (Hoàng Nhuận Cầm)
CHO MỘT NGÀY
"Ngày mai xa con đường mùa hạ
Cơn mưa nghiêng qua những nỗi buồn
Tháng Năm dắt em về lối ấy
Phượng hồng ơi thắp mãi yêu thương...
Ta về gom chút màu bụi phấn
Còn không em mây trắng học bài
Trang vở tím rưng rưng mùa gió
Kỷ niệm trong xin nhé đừng phai.
Bằng lăng tím nhắc lòng chuyện cũ
Phố ngày xưa ăm ắp mùa hè
Ta rong ruổi chạy tìm ký ức
Những con đường - tím biếc giỏ xe...
Rồi trở lại sân trường mùa hạ
Áo trắng bay ngơ ngác nói gì
Mây trắng nghiêng một chiều biếc gió
Phấp phỏng nhiều câu chúc mùa thi.
Ngày mai xa con đường mùa hạ
Em đi qua phố kỷ niệm xanh dài
Ngày mười tám nỗi niềm tôi đứng đợi
Nghe tuổi mình rưng rưng sau vai..."
ANH VẪN BIẾT Một lần tình vỡ để cứ ước mơ về dĩ vãng Một lần tình vỡ để chẳng đáng yêu một ai thêm
Này người tình ơi anh luôn yêu em chỉ yêu mình em thôi hỡi em
Tình anh đó hiến dâng cho lần yêu đầu Và lời em nói như là cơn gió xa nhẹ thoáng ru hồn anh Vẫn biết tình trao sẽ là tiếc nuối Vẫn biết lần xa ấy là phút cuối Nhưng anh hoài yêu đến đời anh lỡ làng./.
Vắng em rồi, Anh hạnh phúc nhiều không??? Vắng em rồi, Anh có hạnh phúc không? Em buông tay đã thôi niềm trăn trở Giờ đây ai sẽ yêu Anh và nhớ Ai dỗi hờn đưa vào cả giấc mơ ?
Đổ lỗi ai khi tình mỏng duyên tơ Thôi vá víu khoảng trời em đánh mất Những vấn vương,dĩ vãng xưa..đem cất Ai hỏi "quên rồi??"... em lỡ đãng..."uh,..vâng"
Chẳng ai đem dâng ta thứ ta cần Anh mệt mỏi với đường đi phía trước Lí tưởng dần thôi giữa bao điều mất được Hư ảo mịt mờ...buồn nhuộm áo phong sương
Em ngây ngô bướng bỉnh giấc hoang đường Bỏ quên Anh đang thu mình cô độc Bao vun đắp vỡ đôi trong phút chốc Nước mắt muộn màng...em khóc...kịp gì không??
Phía xa kia nhớ khoác ấm ngày Đông Hạnh phúc vỡ, hai ta mang một nửa Em quay lưng vết sai lầm đã cứa Ánh mắt trông chờ...đã khép hết say sưa... |