em đi cây cỏ giậy thì ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường trùng lại giây phút phố phường niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh (cây cỏ giậy thì - bùi giáng) nghe trời đổ lộn nguyên khê tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh gót chân khơi rộng bóng cành nhịp vang đầu núi vọng thành lũy siêu thời gian chắc bước bên chiều khóc sông bến lạ mưa chiều sớm xuân cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng hồn du mục cũ xa gần hử em (cỏ hoa hồn du mục - bùi giáng) ta đứng lại bên này chờ đợi ồ phải không ? em đó phải không ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy đời chúng ta là mấy trăng tròn ngày vui ngắn? lòng đã vơi mấy bận ngày vui đi ? mấy bận giữa lòng ta đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm ồ thiều quang tan biến vội sao mà em có khóc ? ta xin em đừng khóc em nhìn ta ? lệ chảy có vui gì trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc nước xuôi giòng ngàn thu hận tan đi (vỗ về - bùi giáng) Dạo thuyền xuân sắc tháng Năm Giai nhân đầu núi xa xăm ngóng về Thuyền trôi cách biệt hai bề Ai xui liễu khóc đầm đìa bờ ao Vườn cây ngưng cóng hàng hàng Cánh hoa thắm rụng như làn môi ai Ven sông đường đỏ dặm dài Bước chân du nhạc hình hài hoang liêu Một con gấu một con tườu Một con chó chạy sau lừa kéo xe Từ đâu tiếng địch vọng về Rập rình quân nhạc đã lê thê chìm Tháng Năm về điểm sơn xuyên Trên tàn phế dựng muôn nghìn thảo hoa Cành miên liễu, gió la đà Rì rào lau trúc nụ ngà khỏa thân (Tháng Năm, Bùi Giáng dịch, "Nhà sư vướng lụy", Nxb Văn Học, trang 146). |