Riêng chung mùa hạ Đinh Thu Hiền Có phải hạ về khô nước mắt cho em ? Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói. Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi, Phiêu du theo gió thổi giao mùa. Có phải hạ về lau nốt những dây dưa ? Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội. Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi, Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu. Thương con ve chưa nở đã sầu, Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối. Em đày đoạ cả đời không tìm nổi, Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu. Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều, Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió, Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ, Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không! Bâng Khuâng Mùa Hạ Hồ Hiếu Thảo Giã từ một khung trời nhỏ Phượng hồng bỗng nở vu vơ Trưa hè chao nghiêng cánh võng Tuổi thơ thoắt đã xa mờ... Chiều mưa có người nhung nhớ Nhìn sông ngủ lặng trong chiều Và lối đi về mỗi buổi Ngày xưa... xa tựa cánh diều. Bỗng dưng xao lòng tiếng dế Xao lòng một ánh trăng đêm Có gì bâng khuâng đến thế Tóc ai vương lại sợi mềm Giã từ những ngày đi học Trời mây cứ thế xanh hơn Mà giữa đôi lần nhớ tới Rưng rưng một chút vui buồn. Mùa hạ còn nồng Miên Thụy Anh bỗng đến một chiều mùa hạ Tình yêu ơi là cả vạn điều Lời chưa nói sao nhiều vội vã Anh đã là tất cả anh yêu ! Mùa hạ đến tình hồng xanh mướt Cho tình yêu mấy lượt lên ngôi Anh đã đến mùa khơi giông bão Dậy trong em lảo đảo men đời Anh ơi nếu hạ hồng thắm mãi Một mùa yêu dài đến bao lâu Đừng nhé anh để vướng sầu đau Em sẽ khóc mùa Ngâu dang dở Ai đã xui chúng mình gặp gỡ Cho chữ duyên quyện lấy chân người Ai đã đặt chúng mình duyên nợ Nợ tình này trả mãi không thôi 07/07/07 Mùa Hạ Nguyễn Sĩ Đại Rồi cũng phải đến thôi mùa hạ Dẫu tơ non búp lá vẫn bồi hồi Hoa phượng đỏ như cái màu phải đỏ Anh yêu em, phải cháy hết mình thôi. Vì mùa xuân chưa kịp để nên lời Chỉ thương mến sẽ sàng giăng trong mắt Tơ sợi ấy,có thể rồi bay mất Đứt mối cầm tiếc nuối giữa lòng tay Thì cánh hoa cứ rụng xuống đất dày Để ấp ủ hiện dần lên quả ngọt Mùa hạ đó,mưa rào và nắng gắt Ai qua cầu sẽ bước đến mùa thu Ai qua cầu thương được hết lòng nhau Mùa hạ là mùa anh đón đợi, Trăm thương nhớ mùa xuân có lẽ nào sánh nổi Ngọn lửa hồng ấm áp đã vì nhau! Ngàn hoa ơi,xuân nhé,hãy lùi sau Anh đã hứa đời mình cho mùa hạ Và khi khép hàng mi vào tuyết giá Biết thầm thì phía trước lại mùa xuân... Mùa Hạ Của Em Nguyên Đỗ Mùa Hạ của em đã đến rồi Hoa cười cây lá cỏ xanh tươi Người ơi hãy ngước nhìn đây đó Khắp cả trần gian hạnh phúc cười Hạ nồng nắng đổ trên vòm cây Mái tóc tung bay cuốn dáng gầy Gió thổi nhẹ nhàng hơn hớt mắt Nắng vàng phe phẩy má hây hây Phượng đỏ rực tươi khắp cả trường Hồn em ngơ ngẩn thoáng hoài vương Mai kia còn biết ai về lại Mấy ngã chia ly mấy ngã đường May 9, 2000 Nỗi Nhớ Mùa Hè Phạm Xuân Dũng Có những mùa hè không hề trở lại Chỉ tiếng ve trĩu cánh phượng hồng Trang sách cũ xa rồi, xa mãi Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi bâng khuâng. Người năm cũ tay còn nguyên dấu mực Hay đã phôi phai chừng ấy dặm trường Ai lên bảng ấp úng hoài chưa thuộc Ai dưới lớp nhìn mắt thoáng rưng rưng. Mùa hè ấy có hoa và có bướm Có áo dài sáng trắng đường đi Bạn bè đọc tên trêu đùa tinh nghịch Hai đứa nhìn nhau đỏ mặt thầm thì. Ai còn giữ mùa hè trong lưu bút Chép bài thơ vụng dại học trò Ai gặp lại, ai xa rồi mất hút Để sớm mai này cũng hóa xa xưa ... Mùa Hè Nguyễn Nhật Ánh Mùa hè nào gặp gỡ Mùa hè nào chia ly Mùa hè nào hội ngộ Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâủ Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất Xin trả lại cho tôi Xin trả lại cho tôi người yêu tôi Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô Ấy chính là mùa hè của tôi Ngủ quên trong nách lá Những ngọt bùi tôi đã nếm trải Những đắng cay tôi đã nếm trải Những mùa hè bỏng rát sau lưng Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm ? Mùa hè rớt Olga Berggolts Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ Cái nắng êm ru - Mặt trời không chói Mùa hè rớt cho những người yếu đuối Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân. Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng Khe khẽ như không dịu dàng phơ phất Lanh lánh bầy chim bay đi muộn nhất Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu. Những trận mưa rào đã tắt từ lâu Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm Hạnh phúc ít hơn, mắt nhìn say đắm Ghen tuông - dù chua chát cũng thưa hơn. Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá Nhưng ta nhớ. Trời ơi, ta vẫn nhớ Tình yêu đâu? Rừng lặng sóng sao im Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt Nhưng chỉ đến bây giờ ta mới hiểu Yêu thương. Giận hờn. Tha thứ. Chia tay... Olga Berggolts (1910-1975) Giọt Mực Mùa Hè Bùi Chí Vinh Chắc chắn hồn anh toàn mực tím Bé không tin chấm thử vài lần Một là được thầy cho mười điểm Hai là tim bé bị ... bâng khuâng. Anh làm thơ toàn bằng viết bic Làm quen chưa biết viết bằng gì Sực nhớ ngày xưa còn lọ mực Sân trường tím đẫm một cây si Bài hát nào "sợi thương sợi nhớ" Còn thơ anh "giọt nhớ giọt thương" Một hôm anh biến thành quyển vở Tình nguyện yêu giọt mực đang buồn ! Hãy Qua Đi, Hè Ạ ! Phạm Thanh Chương Em có về mảnh sân rêu đã úa Dưới hiên xưa còn nguyên vẹn dấu giầy Sách vở cũ trong ngăn im lặng đợi Chút dịu dàng hương tóc em bay Vuông cỏ héo trong vườn xanh trở lại Hoa ngọc lan dăm cánh rụng sau hè Em hãy nhặt ép vào trang sách mới Để hương còn thoang thoảng suốt mùa ve . Em cất giữ mai này đem đến lớp Màu lá xanh mây trắng cuối trời xa Chiếc cặp nhỏ chất đầy hoa cỏ lạ Tiếng chim vui mỗi sáng nắng lên. Và Anh sẽ đợi bên cổng trường đầy nắng Gốc phượng già ngơ ngác đứng nhìn anh Anh cúi xuống dưới chân đầy xác phượng Ngước nhìn trời lặng lẽ mảnh trời xanh. Lặng lẽ mùa hè Nguyễn Nhật Ánh Lặng lẽ chiều nay Lặng lẽ mùa hè Sân trường vắng Và lòng tôi cũng vắng Muốn tặng em Một chùm phượng thắm Tôi nhờ mùa hè Bẻ hộ tôi Bẻ hộ tôi Một nỗi nhớ xa vời Cắm xuống đất Để mọc lên trái đắng Chút tình tôi thầm lặng Hát thành lời ve kêu Gửi mùa hè Giữ hộ chút tình yêu Khi chia xa Vẫn nhớ ngày gặp lại Lúc ấy Em có là cô gái Đốt tôi bằng ngọn lửa Của riêng em ? Trên Xác Lá Mùa Hè Từ Kế Tường Lửa cũng bừng lên đốt bóng cây Nghe trong xương lá hết một ngày Bóng anh đổ xuống từng vuông nắng Rụng kín sân chiều hoa nắng bay Nhiều lúc hồn anh như tiếng chim Xôn xao chân nhỏ bước qua thềm Nhà anh trở cửa ra mùa hạ Mở hết đường đi những lối mềm Một lối để riêng chờ tháng mưa Đường đi quen thuộc của từng mùa Anh vui tiếng bé cười như thoáng Như vỡ bao lần gương nắng xưa Bé có đi riêng một lối về Vườn hoa xơ xác những hôm khuya Cơn mưa đã ghé màu xanh lại Bên những chùm bông đỏ nắng hè Hoa nở như tình xanh mắt nhung Áo vàng hay nắng giãi vào không Anh ngơ ngẩn thấy hồn hoa cúc Cười thoáng rưng giọt nước mắt hồng Bé ngoan hơn cỏ ở bên đường Một mùa thu cũ thả tơ vương Anh mang võng lưới giăng hồn nhện Bắt giữ rằng anh phải nhớ thương Bắt giữ rằng anh luôn nhớ mong Cả đời anh nữa vẫn vô cùng Nghe trên xác lá còn im ngủ Vỡ cuộc tình buồn... bé biết không? Tình Mùa Hạ Miên Thụy Cảm ơn anh một tình yêu vừa nở Rộn trong em khi mùa hạ đương nồng Xa em rồi anh còn nhớ em không ? Mưa tháng bảy làm hồn em rét mướt Cảm ơn anh một tình yêu bất chợt Nắng reo vui khi anh đến bên đời Phượng sẽ buồn khi người đã xa tôi Em lại khóc xin chiều ơi đừng xuống Mùa hạ hồng cho bướm hoa uốn lượn Nhớ nhau hoài từng kỷ niệm buồn vui Anh ở đâu như cánh gió bên trời Mình lại đợi mùa Ngâu sau về đến Cảm ơn anh một lần em quyến luyến Lời yêu thương chưa kịp ngỏ bao giờ Em yêu người chỉ biết viết thành thơ Trải nhung nhớ ngàn ước mơ hạnh phúc Cảm ơn anh một tình yêu rất thực Phượng tím buồn khung cửa nhỏ chiều nay Anh còn không đâu đó một vòng tay Cho nhau nhé em phương này vẫn thiếu Tình yêu ơi như cung đàn tuyệt diệu Mơ Màu Nắng Hạ Miên Kim Nghiêng đầu em ép vào lồng ngực Hơi thở nồng nàn chỉ có anh Mùa hạ nắng đang xuyên kẻ lá Ước thầm trời đất chẳng trôi nhanh Tay anh xin cứ lùa vào tóc Để nụ hôn nồng thêm rối nhau Nếu lỡ mây chiều xa cách núi Tóc còn an ủi trái tim đau Ngày mai nếu lỡ ngày mai nhỉ Hoa thắm tàn theo những tháng ngày Hạt bụi sẽ làm cay đôi mắt Hay tình vội vã mất cơn say? Nhắm mắt em mơ màu nắng hạ Ve sầu phượng đỏ vẫn như xưa Nếu chân có bước lòng tan vụn Vẫn nhớ anh hoài dẫu có mưa Mùa hạ mới Mỹ Trinh Ta thầm lặng nghe đời than van lụy Cõi ảo hư tràn nước mắt chan đời Ta thầm lặng nghe mưa rơi vỡ đá Trần gian ơi.. lòng đá trắng như vôi! Ta giờ nghe dư âm ngày bay bổng Tận thinh không hồn gió thảnh thơi reo Ta giờ nghe dòng suối chảy trong veo Mở tư lự rải theo mây và gió Cỡi lưng mây ta hát ca cùng gió Hoàng hôn nào chìm khuất dưới chân mưa Trở về nghe hương nắng gọi đong đưa Rơi điều nhớ theo thơ ngây hư ảo Ta trở về giũ áo thơ giặt mộng Ngồi chân đồi thả rỗng mấy vần thơ Trèo lên non đập bể cái chữ " khờ " Quăng thương tích xuống bờ đau hôm nọ Về ru lại tình ca mùa hạ khúc Cắt cỏ vườn, nằm ngủ thoáng lưng trần Hương cỏ thơm vừa thoáng nhẹ lâng lâng Ngàn cảm xúc về dâng mùa hạ mới Tạm Biệt Mùa Hè Kiều Ly Ơ sao sớm thế này ? Mới đó mà đã đến Se lạnh làn heo may Mùa hè ơi, tạm biệt ! Lại đến ngày tựu trường Lại vùi trong sách vở Còn bao điều vấn vương Còn bao điều trăn trở . Xin mùa thu chiếc lá Để giữ lại "ngày xưa" Kìa biết bao điều lạ Tuổi mới đang đón chờ ... Sáng nay trời trở lạnh Nhìn hàng cây ngỡ ngàng Một đốm vàng qua cửa khẽ khàng - mùa thu sang. Đêm Mùa Hạ Nguyễn Quảng Ngãi Ngồi ở Vườn Hồng đêm rất thanh Đèn giăng, trăng sáng, sao lung linh Em về thắp nến mời sinh nhật Ta chọn mùa hè giấc mơ xanh Đêm xuống khu vườn tỏa ngát hương Ý thơ bỗng chạm búp tay hồng Nhạc lên nhè nhẹ thơm hoài niệm Em vẫn ngọt ngào như khói sương Sen nở đáy hồ trăng mênh mông Dáng em tóc cột cài nơ hồng Áo bay thấp tháng trong vườn cũ Bóng nhỏ chập chờn thương dễ thương Tháng sáu trời xanh màu ước mơ Ngồi nghe khúc hạ về bao giờ ? Vườn Hồng thanh thoát bên vòm trúc Em đã dịu dàng bước vào thơ ... Chia Tay Mùa Hạ Nguyễn Thị Kim Chi Mùa hạ đi rồi em ở đây Con ve kêu nát cả thân gầy Sông Hương như mới vừa say khướt Tỉnh lại trôi về phía gió mây Hoa phượng trên đầu bỗng xuống chân Chia tay mùa hạ đã bao lần Em như chim sẻ vừa kêu chiếp Quả chín trong vườn chửa kịp ăn Mặt trời vô cớ vọt lên cao Trời biếc hình như cũng thế nào Em không giữ nổi con ve lại Mùa hạ đi rồi níu lại sao ? Thu chửa kịp về hạ đã qua Mình em đứng đợi cả hai mùa Nếu anh về được thay mùa hạ Chắc là phượng lại cháy bừng trưa . | Hương áo hạ Mỹ Trinh mây chiều thấp giăng sương rơi lòng hạ hương áo xưa tầm tã rụng đam mê chiều chưa đi màn đêm đã trở về xơ xác thổi chiều sơn khê mù tịch mùi hương áo ru hồn xưa dấu tích luân lưu đời tâm niệm một trầm luân réo linh hồn ngoi vũng tối bao lần luân vũ rớt lối về hương đêm hạ mấy tiếng lòng chừng như hoài vất vả úp vào đêm tìm hơi ấm bàn tay nghe dường như hương áo cũ rơi dài hai tay khép chờ ai hong từng ngón chiều ra đi theo dấu đời chua ngọt mùi hương xưa còn rót ướt mây chiều chen vào đêm tìm bóng nhỏ người yêu hôn làn gió dập dìu đan hư ảo Hạ Trưa Rồng Tà Trưa than thở, hạt nắng mềm ngao ngán Hạ bên thềm tản mạn những đám mây Tiếc gì em? óng ả vàng hạt nắng? Vội phai phôi, nghiêng ngã rồi hao gầy? Em như nắng? à không em là mộng Chợt xa vời, chợt quá rộng ..tầm tay Hạ bên anh lạnh lùng, và bất động Níu kéo chăng? nửa ảo vọng ..vơi đầy? Đong miên man anh còn gì trả nợ Nắng mùa hè ..tạm bợ sưởi thi ca Em vẫn thế ..hiện thân trong niềm nhớ Trách anh chăng? màu Hạ nắng nhạt nhòa Em hẳn quên những ngày mong và đợi Trưa ngậm ngùi, trưa dịu vợi bâng khuâng? Em đã xa, anh, Hạ vàng chới với Đám mây ngông theo gió thổi ..ngại ngần? Ta gặp mặt, đã trở thành xa lạ? Nắng ngày nào tội vạ vất vưởng phai Ôi tiếc nuối, đã trao nhau tất cả Hạt nắng kia, chợt hoá đá ..miệt mài. Màu Nắng Hạ Huyền Lâm Nhặt chút nắng trải lên màu mắt lụa Thả cụm mây vào mái tóc bồng bềnh Ép cánh phượng vào làn môi đỏ thắm Mượn gió chiều quyện áo trắng mênh mông. Gom tiếng ve nhốt vào lòng để nhớ Tuổi hoa niên tình một thuở học trò Những trang vỡ ép đầy hoa với bướm Tuổi vào đời cái tuổi chớm vào mơ. Từng buổi chiều dưới hàng cây phượng đỏ Trống tan trường áo trắng phất phơ bay Ai đứng đợi ai về bên kia phố Chung lối đường dưới con gió chiều lay. Hạ ươm nắng vàng hanh chiều trên lối Tiếng ve buồn ru khúc gọi mùa xa Hạ đã về nghe dâng sầu trong dạ Buồn đợi chờ , mong hạ sớm đi qua. Bao năm qua đã xa thời áo trắng Mùa hạ về chợt nhớ nắng quê hương Nhớ tiếng ve , nhớ sân trường ngày cũ Áo trắng nào một thuở đã vấn vương. Cám Ơn Em Tháng Hạ Nguyên Đỗ Cám ơn em Những ngày vui tháng Hạ Những tiếng cười trong trẻo tựa pha lê Chiều tan học Cùng lững thững đi về Từng câu nói Từng cái nhìn thật ấm Có những bữa Cố tình đi thật chậm Để chuyện trò thoải mái đậm tình sâu Có khi nhìn Chăm chú mắt bồ câu Anh định nói Nhưng rụt rè nín lặng... Rồi thế cuộc Bao năm rồi xa vắng Bỗng một hôm em điện thoại cho anh Tưởng là không, ơi gương vỡ lại lành Tình bạn cũ bao năm rồi nối lại Mình vẫn thế Vẫn thoại đàm thoải mái Muốn hỏi thăm hồn cũ chuyện tư riêng Mà lòng như e ngại vỡ giây thiêng Sợ tháng Hạ mặt trời rồi lặn mất Hạ Nhớ Thanh Trắc Nguyễn Văn Là nhớ gì không nhỏ ? Ngày ấy em rời trường Nắng chiều vương trong mắt Ngập ngừng và mông lung . Ta ngẩn ngơ lặng ngắm Cánh phượng hồng rụng rơi Sân trường mùa hạ thắm Bóng em xa,xa rồi … Là thấy gì không nhỏ ? Sao vội vàng quay lưng Đầu cành ve nức nở Chiếc lá sầu rưng rưng . Bước giày em thầm lặng Bỗng chốc hóa xa vời Ta về qua cửa lớp Bụi phấn còn rơi rơi . Là xa rồi đấy nhỏ Kỷ niệm những ngày thơ Người em xưa áo trắng Hình bóng giờ trong mơ . Trời xanh kia thăm thẳm Mùa hạ biết còn không Mùa thu sao đến chậm Để buồn ta mênh mông ? 1994 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Tiễn Hạ Trần Tường Vi Chiều, phố vẫn vậy thôi mà sao thấy Buồn mênh mang, gió khép lại khung trời Cỏ một thuở vô tư và mềm mại Dưới chân ngày, đã héo úa, tả tơi Người ta bảo Thu về quanh góc phố Ta liếc nhìn thấy nắng đổ vàng sân Chắc mùa Hạ cùng mùa Thu nặng nợ Một lần đi chẳng nỡ đến trăm lần Người ta vốn hẹn nhau là để đợi Để biết mình cũng khắc khoải như ai Ta bên đời có còn ai đứng đợi Thắp niềm vui trên giọt nắng cuối ngày Dòng thơ viết lửng lờ không dấu chấm Lấy mùa Thu làm ngơ ngẩn riêng mình Trong mắt người hơn một điều gởi gấm Ta cúi đầu thay tiếng nói (lặng thinh!) Chiều của phố, của ta và của gió Tựa vào nhau nghe chuông đỗ, muộn màng Hạnh phúc nghịch, không dừng chân một chỗ Ta đi tìm nên mãi bước lang thang… Hè chậm Mỹ Trinh Những buổi sáng trong đầu đầy hoa độ Mùa Hè sang nắng từng giỏ gửi về Cho ấm thế cho em tươi như thế Mắt môi hồng em hóa bướm đam mê Những buổi trưa đưa em về hoa quả Ươm môi thơm anh hái lá xuân hồng Khép bờ mi ru ngọn gió bên sông Chìm giấc ngủ ngọn lửa lòng vừa ngún tháo sương hoa em gieo sầu xuống lũng anh nhặt về hoa trắng bỗng động dung nhỏ xuống lệ vào tiếng sầu kêu khẽ cho sâm nhiên cột tinh tuý vào lòng Cột đời nhau từ một cõi hư không Tim inh ỏi rền vang lòng rộn rã Ngày tìm nhau suốt ngày con nắng thả Như mùa xuân từ muôn ngã bên mình đi nhè nhẹ em đứng sau khúc khích rồi ôm choàng vào gió sớm tàn Xuân đắm say ta hôn từng giấc mơ Tần treo cung tiễn ta lần về lều cỏ Hè chậm chậm len chân bên đồi gió Treo nghiêng nghiêng màu mây đỏ hoàng hôn Quay quần thương bên nắng ấm chiều thôn Xanh xanh lá gió đùa trên sân cỏ ngồi giữa sân ta tập tành đan giỏ tập nuôi gà và quang dọn chung quanh tập ngồi im say đắm ngó gió mành đêm trăng nước cho đời xanh quỳnh đóa Dưới trăng vàng em làm thơ tóc xỏa Ngạt ngào hương mùi yếm lụa vàng thơm Mấy vần thơ con chữ kết sao đơm Ngây ngất nụ trăng tình cành liễu thả Tiếng chó khuya len tiếng cười giòn giã Của chúng mình nằm ngửa mặt đếm sao Kìa sao con có sao chúa nằm chầu Kìa vương miện kìa cha này đội nón Kìa chàng thơ vuốt ve tình vừa trọn Chén trà khuya sương mỏng ấm men tình Họa bài thơ trăng đứng ngó rung rinh Nghe bụng đói, nghe hương tình đầy vị khoai lụi nóng cháy thơm ngon em nhỉ chia cho anh miếng cá nướng thơm lừng như hiền hòa ngày hè trôi chậm lại cùng xẻ chia ta ân ái thời gian Cùng nắm tay đi tìm giấc mộng vàng Về mái ấm ôm mênh mang giấc ngủ Đơn sơ lắm bốn mùa đi lam lũ Chầm chậm mây về vũ khúc nghê thường Lang thang giữa nắng hè Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn Lại thêm buổi , giữa trưa hè nắng đổ ta ra đường vác nhớ đi lang thang bên con suối những vùng cỏ cháy vàng mà mùa Thu vẫn chưa lần về kịp Hình như trong ,khúc tự tình , số kiếp mầm lãng mạn chỉ trổ nhánh rong rêu giấu theo mơ có đến trăm vạn điều mà tất cả chỉ còn đây nắng rát Cành tương tư nơi sa mạc chết khát cháy cong queo khô khốc sợi tơ lòng khi tưởng vọng theo ngàn nỗi thương mong lập lại hoài một (đau thương) điệp khúc. Ta hiện hữu bên đời - thân gỗ mục rồi mai này cũng trở lại hư không tiếng tơ nào còn rung được cõi lòng còn mang được ta về trong thực tế. Nước Thiên đàng , chẳng qua là chuyện kể làm sao tương phùng khi vẫn ở hai phương về vô cực đôi vệt thẳng song song đường là điểm cuối , nguyện cầu hoài chẳng được . Trưa lang thang rơi vào vùng ảo giác vươn tay dài níu bóng , bóng vừa tan giữa thinh lặng ta bỗng ước hoang đàng hồn thánh thiện hãy nhập vào thân quỹ dữ ..... Wed Aug 02, 2006 12:51 pm “Hè“ ơi ! Hoa Huyền Hoa phượng đỏ hè xưa rực rỡ Tiếng ve sầu nức nở rền vang Nụ cười vỡ nắng dòn tan Còn theo ta mãi chứa chan xa vời Một thời để nhớ người ơi ! Nhành hoa phượng vĩ vẫn ngời sắc xuân Nghĩ về nhau, hóa nên gần Còn hơn chỉ cách vài phân hững hờ Dâng trào cảm xúc ngẩn ngơ Gửi người xa xứ vần thơ ân tình Biển đời cay đắng nhục vinh Giữ cho tình bạn chúng mình bền lâu Hè Yêu Minh Thi Chim mõi cánh tìm về phương bắc Nắng miền nam góp nhặt về đây Ong tìm nhụy mật để say Bướm tìm hoa đep ngất ngây cánh mềm Mưa tháng sáu ru êm giấc ngủ Gió nhẹ lay mây phủ màu hồng Hạt mưa lất phất trên không Màu trời bảy sắc cầu vòng bắt ngang vào tháng bảy nắng vàng tươi sáng Trên bầu trời nhiều áng mây bay Thềm hoa duyên dáng trang đài Mưa thêm tươi tốt không thay đổi màu Huệ, Lan, Cúc, Mai, Đào khoe sắc Như bồng lai được mặc áo tiên Bướm ong ngơ ngẩn đảo điên Lượn dang đôi cánh ngã nghiêng say tình Hè yêu dấu rung rinh cách phượng Tiếng ve sầu mọi hướng rền vang Lòng buồn tâm sự ngổn ngang Dù ai muốn đổi vẫn mang hè về. Hè về từ tháng sáu Thanh Trắc Nguyễn Văn Hè về từ tháng sáu Bụi phấn lặng lờ rơi Mắt em chừng vời vợi Giảng đường rồi xa xôi . Hè về từ tháng sáu Sân trường lất phất mưa Bâng khuâng hồn hai đứa Bơ vơ gió cuối mùa . Hè về từ tháng sáu Náo nức một mùa thi Lặng trao chùm phượng vĩ Áo trắng ngày em đi . Hè về từ tháng sáu Mực tím dần phôi pha Ngậm ngùi lên hoa lá Nẻo xưa nắng nhạt nhòa . 1994 (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Hè Xưa Nguyên Dã Quỳ Ta đã biết hè xưa không trở lại Sao còn đây mãi mãi tiếng thân quen Bạn bè ơi, sân trưòng ơi có nhớ Tiếng ve nào nức nở khóc chia ly Hàng phượng vĩ cũng buồn - trang nhật ký Quyện vào nhau hối hả giữa mùa thi Giòng mực tím, tím rồị, tím nữa Tím nhạt nhòa, theo những dấu chân đi Còn đâu nữa những bàn tay tinh nghịch Vẽ bướm vẽ hoa, vẽ dáng dấp học trò Áo cứ trắng, mà sân trường tím ngắt Ngoảnh lại nhìn nghe nước mắt rưng rưng Ta gói gém trong từng trang lưu bút Một lần đi là mất hút người ơi Những cơn mưa mùa hạ Thảo Chi Những cơn mưa mùa hạ Bay qua công viên buồn Em ,Linh hồn tượng đá Nhạt nhòa dấu yêu thương Những cơn giông mùa hạ Kéo đến từ phương nao Anh ,làm thân chiếc lá Lìa cành rớt lao đao Ôi ,người tình xa xưa Vẫn đi về trong mơ Đêm xanh xao nổi nhớ Bờ mi khép ơ hờ Ôi , cuộc tình năm xưa Trôi rồi theo con mưa Con đường ta sánh bước Sỏi đá cũng bơ vơ Những cơn mưa mùa hạ Bay qua, bay qua hồn Giọt mưa rơi vội vả Hay lệ sầu ai tuôn Chớm Sang Vị Hè... Xuân Diệu Đường tình đã nở hoa xoan Lao xao gió gợn, hân hoan lá chờ Trên cao ngan ngát hương đưa Em ơi, tim tím mơ mờ chùm hoa... Nhẹ nhàng gió thổi tháng ba Trong hơi thanh mát có hòa nồng say Xuân còn, hè đã thoảng bay Một niềm xa vợi ngất ngây khí trời Tình yêu muôn thuở, em ơi! Hôm nay lại đượm hương đời, màu xoan Ý xuân trong lúc chứa chan Tình đôi ta lại chớm sang vị hè.... 4/1962 Mùa hạ Xuân Quỳnh Đó là mùa của những tiếng chim reo Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả Đất thành cây, mật trào lên vị quả Bước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu che Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng Từ những miền cay đắng hoá thành thơ. Đó là mùa của những ước mơ Những dục vọng muôn đời không xiết kể Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu Đó là mùa của những buổi chiều Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết? Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. |